Viết cho em - Những ngày tháng chênh vênh.
Những điều bất ngờ dù là tốt hay xấu thì chúng vẫn có một điểm chung là mang lại cảm giác bất ngờ cho ta. Đó có thể là một món quà cơ hội mà cuộc sống gửi đến cho ta, cũng có thể là một biến cố mà ta phải chấp nhận như một phần quy luật của vũ trụ.

Khi ta càng lớn ta lại càng hiểu hơn về quy luật cuộc đời. Những tưởng mọi thứ sẽ đi theo những hoạch định và suy tính của bản thân thì bỗng chốc nó lại tàn lụi và dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ta. Rồi từ cảm giác tràn đầy sự tự tin, ta rơi vào hố đen của sự tuyệt vọng và tự hoài nghi về chính mình. Những suy nghĩ miên man cứ lởn vởn trong đầu và ta tự hỏi liệu bản thân có thể vượt qua được những biến cố này hay không ?
Dẫu đã biết cuộc đời chẳng đẹp như những mộng tưởng của ta, vậy mà khi gặp sự cố ta vẫn chẳng thể nào giữ nỗi được sự bình tĩnh. Ta thẫn thờ ngồi nhìn thành trì nỗ lực của bản thân như đang sụp đổ trước mắt. Ta bất lực thở dài : Than ôi, cuộc đời sao lại chênh vênh đến vậy?
Trong lúc ta bi quan và tuyệt vọng, điều ta cần nhất có lẽ là một lời động viên an ủi. Ta muốn khóc, muốn được khóc một mình, nhưng nếu có ai đó rặng hỏi ta về điều không hay đã xảy ra với tất cả sự chân thành của họ, ta vẫn sẽ mở lòng trút bỏ những nỗi niềm u uất đang ẩn giấu bên trong. Nếu lúc đó, có người kể cho ta nghe về những phép màu và những điều kì diệu trong cuộc sống thì ta vẫn sẽ tin rằng sau cơn mưa bầu trời sẽ rực sáng.

Có thể cánh cửa này sẽ khép lại và từ chối sự hiện hữu của ta, nhưng vẫn sẽ có một cánh cửa khác mở ra mà nơi đó ta vẫn có thể rực sáng theo cách mà bản thân mong muốn. Dù một là cơ hội, dù là một tia hy vọng, ta vẫn muốn tin rằng đến một lúc nào đó bản thân sẽ mỉm cười hạnh phúc đi qua tất cả bão giông cuộc đời. Và ước gì tất cả mọi người trên thế giới này đều có một người luôn tình nguyện lắng nghe, vỗ về và an ủi trong lúc ta yếu đuối nhất.