Sự tử tế của một vị khách
Nếu các bạn hỏi mình có thực sự thích nghề sale và coi nó là công việc lý tưởng để làm không? Có thể mình sẽ lưỡng lự một vài giây rồi lắc đầu. Nếu các bạn hỏi mình có thực sự nghiêm túc với công việc mình đang làm không ? Mình sẽ không cần lưỡng lự mà trả lời có. Bởi đơn giản nghề nào cũng có áp lực, nghề nào cũng có những tiêu chuẩn nhất định mà buộc bản thân mình phải cố gắng fit với những tiêu chuẩn đó. Nhưng với bài chia sẻ này, mình sẽ tạm gác những góc khuất của nghề sale sang một bên và lan toả đến các bạn những câu chuyện đẹp xảy đến với mình trong quá trình làm nghề sale.

Điều mình thích nhất khi làm sale chính là được gặp rất rất nhiều người. Một ngày mình có thể gặp đến hàng trăm khách hàng. Có những hôm gặp khách hàng dở dở ương ương thì phải dấu cục tức về nhà, nhưng có những hôm gặp được những người tốt, họ khiến mình cảm thấy vui và cảm thấy cảm thấy có động lực để làm hết sức mình.
Cô là một người khách hàng mình gặp cách đây 6,7 tháng trước. Mình hoàn toàn không thể nhớ nổi cô là ai. Một hôm đang loay hoay sắp xếp lại merchandise, mình nghe có ai đó gọi tên mình. Ngoái cổ nhìn lại, mình thấy một vị khách hàng dáng người nhỏ bé đang tiến lại gần mình và nhỏ nhẹ nói với mình rằng:
- Vivian, Do you remember me ? (Vivian, con có nhớ cô không ?)
Cô đưa tay ra và chỉ vào chiếc vòng tay mà tiếp lời :
- I bought the diamond bracelet from you. I saw you and I come here to say hi, and I want you to help me to choose something. Are you free?
Mình sững người, cố nhớ lại rồi bật thốt lên :
- Oh yeah. Now, I remember you. Of course, I always have free time for you.
Mình thực sự không biết mình đã để lại ấn tượng gì cho cô ấy. Nhưng bản thân mình cảm thấy rất vui vì ít nhất giữa muôn vạn người mình vẫn có người nhớ mình là ai.
Hôm qua cô ấy hẹn mình để exchange lại chiếc nhẫn, với những khách quen mình cũng thường mời cafe. Mình bảo với cô ấy rằng tầm khoảng 15 phút nữa, coworker của mình đến để thay ca mình có thể mời cô ấy một ly cafe. Lúc mình vừa đến chỗ hẹn, cô ấy bảo :
- I already ordered lunch for you. Justordered enjoy my treat.
Trong sự bất ngờ, mình không thể thốt ra lời ngoài việc rối rít cảm ơn và hẹn hôm sau gặp lại sẽ đãi cô ấy một bữa ăn. Sự tử tế của một người lạ đôi khi thực sự ấm lòng, nó làm cho mình tin chắc một điều rằng ở đâu đó trên thế giới này những người tử tế luôn tồn tại. Ngồi 30 phút cùng cô ấy, mình nghe cô ấy kể về gia đình, kể về những nỗi đau của việc liên tiếp mất đi những người thân. Nhìn bề ngoài, cô ấy có vẻ là một người rất lạc quan. Hoá ra đằng sau dáng vẻ vô tư ấy, có lẽ là những nỗi đau mãi mãi không thể chữa lành. Mình đã hỏi cô ấy rằng :
- After everything happens to you, are you feeling ok now?
Cô ấy nhìn mình cười:
- It was very difficult at the beginning, but Vivian, I still have to live my life.
Kết thúc cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, tôi ôm cô ấy và chào tạm biệt. Lúc cô ấy rời đi, tôi mỉm cười và quay trở lại làm việc với một khuôn mặt rạng rỡ.

Sự tử tế của người lạ đôi khi thật ấm lòng.